Mấy hôm trước có đọc blog của bác Trần Đăng Tuấn (cựu TGĐ Đài Truyền hình VN) viết về trẻ em miền núi ở Suối Giàng – Văn Chấn – Yên Bái. Bài viết làm mình thấy cay cay sống mũi. Mấy hôm nay cứ nghĩ ngợi lung tung, đã định viết mấy lần rồi mà lại lừng khừng, để đến bây giờ mới viết.
Giới thiệu sơ qua là ở xã Suối Giàng có 80 em học sinh cấp 1, 45 em học sinh cấp 2, đi học nội trú. Các em không được trợ cấp từ nhà nước nên tiền ăn của các em là do gia đình đóng góp. Và số tiền để mua thức ăn cho các em (không bao gồm gạo) là năm nghìn đồng 1 tuần. Có 5 nghìn thôi ạ, mà lại ăn cả tuần đó ạ.
Nghĩ ngợi lung tung. Tối hôm trước cái hôm đọc bài viết của bác Tuấn, tí nữa thì mình vứt vào sọt rác mấy miếng xương sườn mà hai vợ chồng ăn không hết. Mình không vứt đi cũng vì nhớ đến đến lời anh Nguyễn Quang Thạch (Anh Thạch tủ sách dòng họ) trên Facebook “Đêm nọ, tôi đã gặp một người lao động nông thôn, bị quịt tiền công, ngồi bên thùng rác Hà Đông-Hà Nôi để mong ai đó đổ thức ăn thừa. Cũng ở Hà Nội, quan sát các quán nhậu, thức ăn thừa thãi trên các bàn ăn là bữa ăn mơ ước của hàng triệu người dân nông thôn.” (tất nhiên là không phải nhớ từng lời như trích dẫn thế này). Mình mà cầm 5 nghìn thì chẳng biết mua gì, một bao thuốc lá mình mua hơn cả tiền ăn của các em trong một tháng. Sao mà trái ngang đến thế. Xã hội Việt Nam thế kỷ 21 rồi, mà lại đang cái thời bão giá này nữa, cốc trà đá cũng mấy nghìn rồi, mớ rau cũng mấy nghìn rồi. Thế mà tiền thức ăn của các em trong 1 tuần bằng có 2 cốc trà đá, chắc bằng nửa cốc trà chanh mà những người trẻ tầm như mình hay uống. Vẫn biết là mọi sự so sánh nó đều khập khiễng, nhưng khập khiễng chắc cũng phải tương đối thôi chứ nhỉ, ở đây thì khập khiễng quá.
Mình đi làm, thấy cuộc sống nó cứ ngày này trôi qua ngày khác, đều đều đều đều, cảm thấy như đang chết dần chết mòn mà chẳng có ý nghĩa gì, vì thấy mình chẳng làm được gì cho đời cả. Bằng việc gửi một ít tiền đóng góp cho bữa ăn của các em, mình thấy mình có ý nghĩa hơn. Và mình mong những ai đọc bài viết của mình thì đều sẽ có đóng góp cho “bữa ăn có thịt” của các em. Nếu là một lời kêu gọi đóng góp ủng hộ do nhà nước phát động như ủng hộ bão lụt, ủng hộ người nghèo, … thì mình sẽ chẳng tin và chẳng biết là số tiền mình đóng góp đến được tay người dân là bao nhiêu phần, có đóng thì chỉ cho có thôi. Nhưng đây thì mình tin là toàn bộ số tiền đóng góp sẽ đến với các em.
Cuộc sống nó cứ trôi qua vù vù và cứ cuốn ta theo. Khi nhìn lên trên thì thấy mình thật nhỏ bé, để rồi ca thán, phàn nàn, trách móc số phận, .... Nhưng nhìn xuống dưới thì thấy mình còn hạnh phúc hơn biết bao người. Và điều đó làm ta biết chân trọng cuộc sống mà ta đang có hơn.
PS: Đây là tài khoản của bác Tuấn:
TÊN TÀI KHOẢN : Trần Đăng Tuấn
SỐ TÀI KHOẢN : 0011004025430 VIETCOMBANK
Chi nhánh: Sở giao dịch ngân hàng Ngoại thương Việt Nam
Đây là blog của bác Tuấn: http://trandangtuan.wordpress.com