Cả quãng đời thanh xuân của tôi tính ra mỗi cấp học tôi lại có 1 crush, kể từ cấp 2. Vậy là tôi có tới 3 crush. Còn yêu thì chỉ có một người. Nghĩ lại thấy sao mà mình dại thế không biết :D . Ở cái tuổi này mà viết về crush có vẻ như hơi lạ, nhưng tôi bao lâu nay vẫn thường chỉ thích và nhớ về những chuyện ngày xưa, bạn bè cũng chủ yếu toàn chơi với những bạn mẫu giáo tới cấp 2 thôi :)
Bạn crush thứ nhất là bạn học cấp 2, crush từ hồi lớp 9, tới giờ thỉnh thoảng tôi có chat chit vài câu với bạn, thường là vào sinh nhật của bạn, nhắc mới nhớ là có lời hẹn ăn trưa ở Bờ Hồ từ hơn 3 năm trước mà tôi vẫn ngại lên phố mà chưa thực hiện :D. Bạn thứ 2 là một bạn học cùng trường tôi hồi lớp 10, bài viết này sẽ viết về bạn ở phần dưới. Bạn thứ 3 là hồi năm nhất đại học thì phải, thời gian crush bạn này ngắn quá và có lẽ lúc đó tôi cũng hơi lớn rồi nên cũng không có ấn tượng gì lắm, tôi không còn liên lạc gì với bạn crush này dù biết giờ bạn đang làm cô giáo của trường đại học mà tôi từng học.
Bài viết này là tôi viết về bạn crush thứ 2. Bạn chỉ học cùng trường với tôi hết lớp 10 rồi chuyển sang trường khác, tới giờ tôi cũng không nhớ là lúc đó tôi có nuối tiếc gì về điều này không :). Tôi quen bạn qua chat chit trên mạng. Thời đó là chat chit trên mạng là một cái gì đó rất rất mới, giờ này chắc ít ai nhớ tới MIRC, một dạng ứng dụng chat có các channel, room chat. Chắc tôi quen bạn qua room chat trường cấp 3 của tôi thời đó. Số lần tôi chat với bạn chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Và cũng chỉ nói chuyện trên mạng dăm ba câu linh tinh thôi, dù học cùng trường nhưng cũng chưa bao giờ hẹn gặp nhau, chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Cho tới bây giờ, tôi cũng không biết giọng nói của bạn thế nào. Rồi hết lớp 10 bạn chuyển sang trường khác nên tôi cũng mất liên lạc với bạn tới tận vài ngày trước.
Năm nay các bạn trường cấp 3 của tôi tổ chức hội khóa 20 năm ra trường, đây là sự kiện làm tôi nhớ về bạn crush năm lớp 10. Số là các bạn trong ban tổ chức có lập ra một fanpage và tôi tình cờ thấy được bức ảnh có bạn trọng đó. Ôi trời, sau 22 năm tôi mới gặp lại khuôn mặt đó, nụ cười đó, đúng là người mà tôi thích khi xưa, đúng khuôn mặt - nụ cười đó. Tôi không biết diễn tả bằng lời cái cảm xúc đó như thế nào (văn vẫn dốt như xưa :D ), chỉ biết rằng sự 'thích' người con gái trong bức ảnh đó vẫn còn nguyên, cái 'sự thích' hồn nhiên, ngây thơ của tuổi mới lớn. Tôi vội vàng comment trên fanpage "bạn T kia giờ ở phương nào rồi ta", rồi phải đến ngày hôm sau tôi mới dám comment "mạnh zạn xin fb bạn T để làm quen lại từ đầu :))". Nhưng các bạn ở fanpage không giúp tôi có được thông tin liên lạc của crush.
Tôi bắt đầu vào facebook để tìm bạn. Việc tìm lại bạn cũ tôi đã từng làm nhiều lần rồi, thời trước 2020 gì đó thì có vẻ dễ hơn, nhưng giờ thì khó hơn nhiều rồi, nhưng mới chỉ cách đây 2 năm thôi, tôi vẫn quy tụ được 30 bạn từ ngày lớp 1 :D. Tôi tìm bạn với chỉ 1 cái tên, và thật là may mắn, tôi chọn được đúng bạn luôn chỉ vì tôi cảm giác đó chính là người tôi cần tìm khi nhấn nút 'add friend'. Thực ra là tôi có thể tìm facebook của cô bạn thân của crush rồi hỏi trực tiếp cô bạn đó nhưng tôi không chọn cách đó, nhưng tôi có vào fb của người bạn đó để xác nhận niềm tin của tôi sau khi đã gửi yêu cầu kết bạn :D. Rồi tôi còn tìm bạn trên cả nền tảng khác nữa, trên nền tảng đó tôi cũng chọn bằng niềm tin, mà sau mấy ngày thì niềm tin của tôi là đúng :).
Phải tới cả tuần sau tôi mới thấy bạn accept trên fb vào một buổi sớm cuối tuần. Tôi gửi bạn bức ảnh có 'người con gái tôi thích' ngày xưa đó cho bạn để xác nhận dù tôi biết đúng là bạn rồi :) , có lẽ tới lúc đó tôi vẫn chưa thể tin là sự may mắn nó lại lớn như thế với niềm tin của tôi. Rồi từ đây, tôi có thể xem được toàn bộ fb của bạn. Tôi xem tất cả các bức ảnh của bạn có trên fb. Có điều là trong những bức ảnh đó, chỉ có số ít ảnh tôi thấy được người con gái với khuôn mặt và nụ cười của lớp 10 ngày xưa, ai cũng thay đổi mà, 22 năm rồi cơ mà. Có một bức ảnh tôi thấy giống bạn crush lớp 10 của tôi nhất là bức ảnh có bạn và con gái của bạn từ hơn 10 năm trước.
Kể ra thì đây không phải lần đầu tiên tôi tìm fb của bạn. Có ít nhất 1 lần từ những năm 2010 tôi đã từng làm điều đó. Thời đó, tìm bạn còn khá dễ dàng. Tôi cũng đã từng like một bức ảnh nào đó của bạn nhưng chắc bạn cũng không để ý mà thấy được và nếu có thấy chắc cũng không nhớ tôi là ai. Và bản thân tôi ngày đó, cũng không có cái cảm xúc gì như khi nhìn bức ảnh năm lớp 10 của bạn ở 22 năm sau. Cho tới tận bây giờ, tôi nghĩ bạn cũng không có ý niệm gì về tôi, nếu có chắc cũng chỉ là 1 gương mặt quen quen :D.
Khi tôi chat với bạn, tôi cứ nghĩ tôi và bạn vẫn đang quen nhau ở cái thời điểm chat mirc thời lớp 10, trong khi bạn khéo còn đang lơ mơ lơ tự hỏi 'thằng này là thằng nào ấy nhỉ' :D.
Thời gian trôi. Ai rồi cũng khác. Ai cũng có một cuộc sống rất rất khác với những gì của thời niên thiếu. Tôi thì vẫn thường chỉ nhớ về những gì rất xa xôi. Và trong cuộc đời, có những người rất rất lâu rồi tôi không gặp họ, nhưng họ vẫn nằm trong ký ức của tôi, thì tôi đều tin rằng rồi một ngày nào đó, thật tình cờ, tôi lại gặp lại người ta. Có vẻ như khi bạn đang tập trung cho việc gì thì mọi thứ xung quanh bạn nó cũng rất liên quan tới điều đó, thế mới tài. Vài hôm trước tôi đọc được bài viết người ta tìm lại được người con gái trong bài thơ 'chuyện tình buồn' của Phạm Văn Bình, Phạm Duy phổ nhạc. Việc tôi tìm lại được bạn crush từ 22 năm trước chỉ bằng 1 cái tên kể ra thì cũng thật kỳ diệu :D.
PS: phải tới gần chục năm rồi mới viết blog, tự nhiên muốn quay lại thú vui xa xỉ này quá :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét